Ngữ văn 10 - Tưởng tượng đoạn kết của truyện Tấm Cám

Ngữ văn 10 - Tưởng tượng đoạn kết của truyện Tấm Cám

 Tưởng tượng đoạn kết của truyện Tấm Cám

 Ngay sau khi đức vua nhận ra Tấm là vợ mình ngày trước thì rất đỗi vui mừng. Vua đón Tấm về hoàng cung cùng chung sống đoàn tụ sau bấy nhiêu ngày xa cách.

 Khi được rước về đến hoàng cung, Tấm bảo vua hãy khoan cho mọi người biết chuyện mình đã trở về.Khi còn ở nhà của bà bán nước, cô đã nhiều lần suy nghĩ làm cách nào để dì và Cám thay đổi. Hôm nay Tấm lấy hết can đảm để đến gặp họ mặc dù trong lòng vẫn không mấy yên tâm. Tấm gặp Cám và dì ghẻ đang ngồi ở sau khu vườn trong hoàng cung. Nhìn thấy Tấm từ xa bước đến, đang say sưa nói chuyện, cả dì và Cám đều ngơ ngác.Không kịp nói gì, Tấm đã lên tiếng:

- Thưa dì và em, nay con đã trở về, hãy để mọi chuyện trước kia đi vào qúa khứ. Con mong dì từ nay hãy cố làm thật nhiều việc tốt để tích đức cho những việc trước kia dì đã làm.

 Mụ dì ghẻ bỉu môi lên tiếng trả lời :

 - mày tưởng mày là ai mà lên giọng hả con, bây giờ con gái ta đã thay thế chức hoàng hậu của mày.Có nói cũng không kịp.

- những thưa dì. Hoàng thượng đã gặp con,đã khôi phục lại chức hoàng hậu cho con, bây giờ dì hối lỗi vẫn còn kịp, từ nay gia đình ta sẽ sống hạnh phúc.

Nghe Tấm nói xong, mụ dì ghẻ tức đến nỗi mà té xỉu đầu bị đụng vào thành cột mà chết. Cám oà khóc thảm thiết vang trời, đúng lúc đó bụt lại xuất hiện hỏi :

- vì sao con khóc?

Cám trả lời:

- Thưa bụt, chị Tấm hại mẹ con chết, con phải làm sao bây giờ.

 vừa nói Cám vừa chỉ vào mặt Tấm.

 - Đó là cái giá mà mẹ ngươi phải trả cho những gì mà bà ta đã làm. Ta khuyên ngươi nên cải tà quy chính trước khi quá muộn nếu không hậu quả sẽ còn hơn thế nữa.

 

doc 3 trang Người đăng thuyan12 Lượt xem 1997Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem tài liệu "Ngữ văn 10 - Tưởng tượng đoạn kết của truyện Tấm Cám", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
 Tưởng tượng đoạn kết của truyện Tấm Cám
 Ngay sau khi đức vua nhận ra Tấm là vợ mình ngày trước thì rất đỗi vui mừng. Vua đón Tấm về hoàng cung cùng chung sống đoàn tụ sau bấy nhiêu ngày xa cách.
 Khi được rước về đến hoàng cung, Tấm bảo vua hãy khoan cho mọi người biết chuyện mình đã trở về.Khi còn ở nhà của bà bán nước, cô đã nhiều lần suy nghĩ làm cách nào để dì và Cám thay đổi. Hôm nay Tấm lấy hết can đảm để đến gặp họ mặc dù trong lòng vẫn không mấy yên tâm. Tấm gặp Cám và dì ghẻ đang ngồi ở sau khu vườn trong hoàng cung. Nhìn thấy Tấm từ xa bước đến, đang say sưa nói chuyện, cả dì và Cám đều ngơ ngác.Không kịp nói gì, Tấm đã lên tiếng:
Thưa dì và em, nay con đã trở về, hãy để mọi chuyện trước kia đi vào qúa khứ. Con mong dì từ nay hãy cố làm thật nhiều việc tốt để tích đức cho những việc trước kia dì đã làm.
 Mụ dì ghẻ bỉu môi lên tiếng trả lời :
 - mày tưởng mày là ai mà lên giọng hả con, bây giờ con gái ta đã thay thế chức hoàng hậu của mày.Có nói cũng không kịp.
những thưa dì. Hoàng thượng đã gặp con,đã khôi phục lại chức hoàng hậu cho con, bây giờ dì hối lỗi vẫn còn kịp, từ nay gia đình ta sẽ sống hạnh phúc.
Nghe Tấm nói xong, mụ dì ghẻ tức đến nỗi mà té xỉu đầu bị đụng vào thành cột mà chết. Cám oà khóc thảm thiết vang trời, đúng lúc đó bụt lại xuất hiện hỏi :
vì sao con khóc?
Cám trả lời:
Thưa bụt, chị Tấm hại mẹ con chết, con phải làm sao bây giờ.
 vừa nói Cám vừa chỉ vào mặt Tấm.
 - Đó là cái giá mà mẹ ngươi phải trả cho những gì mà bà ta đã làm. Ta khuyên ngươi nên cải tà quy chính trước khi quá muộn nếu không hậu quả sẽ còn hơn thế nữa.
 Cám không chịu nghe khuyên răn mà còn mắng chưởi Tấm thậm tệ, Tấm khuyên em không nên quá đau buồn mà hãy nghỉ kỹ xem trước kia mẹ con Cám đã đối xử với Tấm như thế nào. Và ngay lập tức Cám bị bụt biến thành một con cóc xấu xí. Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì bụt lên tiếng:
 - Nay ta giao mọi chuỵện cho con định đoạt lấy, con đừng lo, nếu như Cám biết nhận ra lỗi lầm của mình thì ngay lập tức lời nguyền chú sẽ bị biến mất. Hãy lấy can đảm ra để giúp em con. 
vừa nói xong bụt biến mất.
 Tấm đem cóc về nuôi. Ngày ngày, Tấm cùng cóc ra ngoài vườn thượng uyển cùng nói chuyện. Có lần sau khi cho cóc ăn xong, Tấm quên chốt thanh cửa lồng lại làm cóc nhảy ra đi lạc. Các công nữ, cận vệ trong cung thấy hoàng thượng hét toáng lên thì chạy lại gần xem. Khi đến nơi thấy một con cóc xù xì đang nhảy quanh ngài. Mọi người ra sức đuổi cóc đi, người cầm chổi, người cầm gậy cố cho cóc bỏ đi nhưng không được. Rồi đột nhiên Tấm vội vã chạy đến và tự nhận con cóc là của mình, Tấm xin lỗi hoàng thượng vì đã làm cho ngài hoảng sợ. Vua liền bảo:
 - Sao nàng lạ có thể giữ một con vật như thế này bên cạnh. Nàng biết không, ta rất sợ những con vật như thế .
Mặc cho hoàng thượng có tức giận và nghi ngờ nhưng vì nghĩ cóc là em mình ngày trước và không tiện kể vơí ngài về câu chuyện. Tấm lặng thinh.
 Đã hai tháng trời trôi qua, thấy cóc vẫn không trở thành người, Tấm buồn bã ngồi thẩn thờ suy nghĩ. Các công nữ trong cung thấy Tấm buồn bã thì tới trò chuyện và nhân dịp nhà có giỗ, một cung nữ đã mạn phép rủ Tấm ra ngoài cung cùng đi dạo cho lòng được thoải mái hơn. Tấm là người tốt bụng, nghe lời mời cũng không nỡ từ chối, nàng nhận lời. Sợ để cóc ở nhà lại xảy ra như chuyện lần trước nên nàng đem cóc cùng đi theo.
 Khi đến nhà cung nữ, nàng mạn phép xin được đi dạo quanh mảnh đồi sau nhà. Cảnh thật đẹp và thơ mộng, nàng nhớ lại những kĩ niệm hồi còn nhỏ hai chị em Tấm và Cám cũng hay ra cánh đồng vui đùa, tuy lúc nào cũng bị dì mắng nhưng đó cũng là kĩ niệm mà Tấm có cùng Cám. Vì mãi suy nghĩ mà quên để ý trên con đường. Tấm trượt chân bị ngã xuống một cái hố săn do một thợ săn gài bẩy để bắt con thú. Bẫy sâu, Tấm không tài nào lên được, cảm giác đau đau ở cánh tay, mới hay là mình bị thuơng.Cóc đang ở trong tay cô cũng bị gãy chân. Tấm nâng nhẹ cóc lên và băng bó vết thương cho nó rồi cố tìm cách để lên. Cuối cùng Tấm cũng cho cóc lên được lên trên nhưng mình thì không, cứ nghĩ sẽ chết ở đây vì đói khát, Tấm nói với cóc: 
 -Cám em, nếu đã lên được trên đó thì hãy đi đi và cẩn thận vì trong khu rừng naỳ vẫn còn nhiều cạm bẫy. Cẩn thận em nhé.
 Cóc ở trên nghe thấy hết lời chị nói, nó lặng lẽ bỏ đi nhưng không phải đi tìm cuộc sống mới cho riêng nó mà là đi tìm người cứu giúp Tấm.Cóc đi mãi, đi mãi mà kông tìm được đường ra để tìm người giúp đỡ trong khi trời đã xế chiều. Cóc đang ngồi nghĩ thì đột nhiên từ xa có một chàng trai khôi ngô tuấn tú bên vai mang cung tên như thể là đi săn đang tiến lại gần, cóc lo sợ chàng trai sẽ giết mình nhưng vì nghĩ đến chị Tấm, cóc liền nhảy ra chặn đường ngựa lại và ra dấu hiệu như thể muốn chàng trai đi theo. Thấy có một con cóc xuất hiện, chàng trai mỉm cười và cũng vì tính tò mò mà chàng cũng đi theo cóc. Đến nơi thì thấy có một cô gái bị mắc kẹt dưới một chiếc hố. Đang tuyệt vọng Tấm bỗng mừng rỡ vì có người đến cứu. Ngay sau đó cóc bỗng dưng lại trở lại thành Cám như trước kia. Cả Tấm và chàng trai trẻ tuổi đều ngỡ ngàng. Như hiểu ra mọi chuyện Tấm ôm lấy em mà vui mừng. Cả ba người trở về cung và tự nhận ra lỗi lầm trứơc kia Cám đến gặp hoàng thượng và kể lại đầu đuôi câu chuyện cho vua nghe.Vua nhận ra vợ mình không những xinh đẹp, tháo vát lạ rất đỗi tốt bụng, ngài càng yêu vợ hơn.
 Về phần Cám, khi định cáo từ Tấm và hoàng thượng để đi về quê thờ táng cha, mẹ và cũng để giúp những người nghèo ở quê. Cô được chàng trai -là hoàng tử của nước láng giềng- nhận làm vợ. Kể từ đó Cám trở thành người tốt và là hoàng hậu của nước ngoại bang. Hoà khí giữa hai nước này càng tốt đẹp, nhân dân được ấm no hạnh phúc.

Tài liệu đính kèm:

  • doctam cam.doc